CHƯƠNG 1 : HOÀN KHỐ RÁC RƯỞI
Palatino Linotype
Minion
Segoe UIRoboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Việc xử lý Minh Cơ ra sao làm phần đa người bất đồng quan điểm ồn ào huyên náo, có fan nói yêu cầu y cơ chế nghiêm trị, có người nói đề nghị thủ hạ lưu lại tình. Mọi người ngoài miệng tuy không nói, tuy vậy trong lòng người nào cũng hiểu, bởi muội muội Minh Cơ này, Minh Dận sẽ dốc hết công sức để bảo toàn tính mạng cho nàng. Là huynh muội thân thiện cũng tốt, bao trùm khuyết điểm cũng được, điều xấu mặt của xà tộc lại lọt ra ngoài cũng là sự việc thật chẳng thể chối cãi.Lan Uyên nhận thấy Mặc Ngọc Phương Giới bên trên tay Mặc năng khiếu liền cảm khái: “Mấy lần trước còn thấy sản phẩm này vào tay Minh Dận. Nghe nói phía trên không phải là 1 trong những vật tầm thường, hàn ngọc vạn năm vẫn hiếm có, lại có thể đen thuần như mực cụ này thiên thượng đích hạ (trên trời dưới đất) nhất định chỉ có một. Hắn là xà tộc, mê thích âm hàn, vì thế thường sở hữu trên người. Ngươi một con lang (sói) da dày thịt lớn cầm có tác dụng gì?”Mặc năng khiếu “Hắc hắc” mỉm cười hai tiếng, bóc tháo ra đặt vào tay nhìn nghía: “Cũng chưa phải là sản phẩm thú vị gì, ngươi có bảo vật không muốn lấy ra cho các quý ông mở rộng tầm mắt a?”Lan Uyên cười đóng phiến tử: “Đối cùng với ngươi tương tự như bỏ đá xuống giếng a.”“Ta làm thế nào lại bỏ đá xuống giếng?” mang Khiếu kiên nhẫn lặp lại, thở lâu năm nhìn bát rượu trước mặt, “Thủ đoạn ép bạn thôi, nếu như đã thế đồ của bạn ta, ngươi chỉ ra rằng ta sẽ không giúp sao?”“Loại sự tình này vốn là dành riêng cho bầy tiểu nhân làm, với khả năng của Minh Dận cùng của nả xà tộc, mong mỏi lưu lại một Minh Cơ cũng không khó.” Lan Uyên tất cả chút khinh thường thường, “Phép tắc là viết cho tất cả những người xem, có tác dụng như vậy còn gì khác là luật?”“Ai, nhị hoàng thái tử của ta, suôn sẻ trên ngươi còn có một Huyền Thương, như ý thiên giới chưa hẳn do ngươi cai trị, bằng không thật chính xác là trời long đất lở.” Mặc năng khiếu bất đắc dĩ, “Ngươi không nghĩ tới việc thật, gật đầu đồng ý rằng ngươi nói đó là tình hình hiện tại tại. Theo ta thấy, chỉ sợ hãi là của nả xà tộc đều chi ra hết, lừng khừng Minh Cơ có thể bảo trụ được không. Ngươi không thấy cỗ dáng ưu sầu của Minh Dận mấy ngày nay.”“Phải không?” Lan Uyên hỏi.Mặc năng khiếu không đáp, chỉ là cười uống rượu. Lan Uyên cũng không nhắc lại. Mọi bạn lại thuộc cười đùa nói đến chuyện khác.——————————————Vốn chuyện ko phải ở trong phòng mình, không cần lo lắng như vậy. Nghị luận một trận là được rồi, không đáng để so đo bấm đốt ngón tay như thế. Nói là hờ hững cũng được, ích kỷ cũng được, không hẳn là cùng nhau diễn một vở kịch thôi sao? thiệt thật trả giả, bao gồm mấy ai thân thiện thật sự?
Việc Minh Dận đến bái bỏng Li Thanh đã nằm trong dự đoán. Từ sáng sớm, Xà vương đã đề nghị đi vận chuyển lại giữa những tộc, bộ quà tặng kèm theo Mặc năng khiếu Mặc Ngọc Giới, lại tặng kèm Kình Uy một dòng vòng phỉ thúy và hơn mười vũ cô gái xinh đẹp...... Ngay cả danh mục quà khuyến mãi các tộc cũng khá được truyền nhau ồn ào huyên náo, tính tính một chút ít cũng cho lúc bắt buộc đến hồ tộc. Bởi chuyện gì, trong tim mọi người đã và đang hiểu rõ. Những trưởng lão hỏi y: “Tuy nói tất cả chút giao tình, tuy nhiên dù sao cũng ko thân thiết, cần ứng phó như thế nào?”Tính toán so đọ lợi hại cả nửa ngày, mấy trưởng lão phương diện trướng hồng lục tục đứng dậy. Li Thanh nhìn thấy cũng ko nói lời nào.Hôm nay, Minh Dận đem phiên bản đồ của Đông cốc, bắc bộ bách lí thụ lâm (cốc phía đông, rừng cây trăm dặm phía bắc) đến trước phương diện y, Li Thanh cũng chỉ thản nhiên chú ý thoáng qua, thần sắc một chút cũng làm tín đồ khác đoán ko ra.“Ngươi vẫn chính là cái dạng này.”Xà vương mang một thân trù y ngũ sắc sặc sỡ, mái tóc đen dài buông xỏa, phía đuôi tóc cần sử dụng một gai dây lụa thuộc màu buộc lại, làm khá nổi bật khuôn mặt tí hon gò hốc hác, làm cho tất cả những người ta có xúc cảm như vẫn ở âm ty, một đường lạnh mang đến đáy lòng.“Ngươi cũng không thay đổi.” Li Thanh chú ý Minh Dận.Mới phía trên mọi tín đồ còn cùng một khu vực tụ tập chơi đùa, Li Thanh không quen nhìn điệu cỗ của bọn Minh Dận, bọn Minh Dận cũng ko phục sự lãnh ngạo của Li Thanh, hầu như tự mang căm giận giấu trong lòng, quan liêu hệ cũng trở thành không thiển ko đạm. New trước đó cho tới hôm nay, như trước đó không quen chú ý lại lạ lẫm nhìn, như trước đó không phục lại ko phục, chạm mặt mặt cũng xấu hổ.“Đây là bạn dạng đồ Đông cốc, thụ lâm tử phương Bắc, hồ nước vương có vừa ý không?” Minh Dận hỏi.Li Thanh gật đầu, cũng không lòi ra thần sắc đẹp kinh ngạc.Phiến thụ lâm tử là oắt con giới giữa hồ tộc cùng xà tộc, địa thế hảo, điều kiện giỏi mà cây cối lại xanh tươi, rất thích hợp làm địa điểm cư trú của thú tộc. Lưỡng gia đều ước ao chiếm lấy, vì chưng vậy còn tạo chiến với nhau, sau lại triệu các vương đến cùng nhau thương nghị, mỗi công ty một nửa, hôm nay mới bình ổn phân tranh. Đều là phần đa chuyện xưa, lúc đó vẫn chưa tồn tại Li Thanh, lũ Minh Dận. Chính là hai nhà so với phiến lâm tử cơ vẫn canh cánh trong tâm địa đến bây giờ. Hiện tại tại, Minh Dận chủ động dâng lên, chẳng không giống nào làm mất mặt đơn vị mình, chắc chắn ở trước khía cạnh tộc nhân cũng biến thành không được sống dễ chịu.“Nếu như người gặp gỡ chuyện không may là Li Lạc, ta xem ngươi đối với ta hoàn toàn có thể sống thoải mái hơn không.” Minh Dận yên lặng chú ý Li Thanh.“Ta vẫn một chưởng đánh bị tiêu diệt hắn.” Li Thanh nói.“Ha hả......” Minh Dận nở nụ cười, giờ đồng hồ cười cũng chính là âm lãnh, “Quả thiệt là ngươi rất có thể làm được.”Nhàn nhã nói vài ba câu, phía 2 bên không xem xét người cơ nói gì, ở đầu cuối lại ko nói cùng một chuyện. Trầm khoác cũng là một trong những loại nan kham, Minh Dận vùng lên cáo từ.“Cầm rước đi.” Li Thanh mở miệng.Thân hình Minh Dận đứng lại, một cách cũng không cách được, cũng ko xoay người lại: “Quyết định làm gì là chuyện của ngươi, cùng ta ko quan hệ. Ta chỉ là mong mỏi dốc rất là mà thôi.”Dứt lời, liền cách ra cửa.Li Thanh xoay bạn trở về thư phòng, tấm phiên bản đồ còn vướng lại trên trà kỉ (bàn trà).——————————————Nghe nói test tộc (thử là con chuột) quá nước đục thả câu vì câu hỏi của Minh nhưng lại mở một sòng bạc, người tiêu dùng chết cùng cài sống mỗi mặt một nửa, sinh ý cực kỳ thịnh vượng.Kết quả những vương vừa yêu thương nghị cũng mỗi bên một nửa, khoác Khiếu, Kình Uy những vương còn trẻ tất yếu đứng về phía Minh Dận, nói là việc này do quá tê mê tình, cũng không phải là có ma tâm, cũng không phải muốn gây họa nhân gian...... Nói một trận cho thiên hoa loạn truy (gần kiểu như với câu ba hoa chích chòe của VN), khiến phiên bản thân xứng đáng với mấy trang bị Minh Dận chuyển đến. Còn những người lớn tuổi, chết cũng vẫn khăng khăng muốn làm theo khuôn phép, chi phí tài, mĩ nữ, lãnh thổ, khăng khăng không để vào mắt, làm Minh Dận ngồi một mặt tức giận cho nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng tất cả mọi fan đưa mắt nhìn chằm chằm hồ nước vương vẫn không lên tiếng.Li Thanh cũng không đáp lại, nâng tầm thường uống trà, trừ bỏ thứ nước trà trong chũm này, người nào cũng không để vào mắt.Lan Uyên ỷ vào thân phận nhị thái tử nhưng tham dự, chạm chán tình hình này, miêu kim phiến tử càng phạt ra vui thú, nhỏ ngươi khoác lam thích thú nhìn cỗ dáng trầm bốn uống trà của y. Hốt nhiên nhiên, góc nhìn rũ xuống khẽ nâng lên, xán kim đồng ngay tức khắc vừa vặn vẹo nhìn thấy. Cả hai đa số thấy được sự sửng nóng trong mắt đối phương. Mà lại cặp mắt cơ không chờ hắn lưu trọng tâm đến đã dời đi, giống hệt như người dưng.“Không theo khuôn phép, không có quy tắc.”Sống hay chết, bất vượt chỉ một lời nói nhẹ tựa hồng mao này.Canh bạc của nhà lão thử, tiếng cười chửi rủa ầm ĩ náo động chế tác thành một miếng tạp âm ầm ầm. Bao gồm nhà thì mừng rỡ có bên thì ưu sầu, bạn dạng thân mừng rỡ hay ưu sầu chỉ tất cả trong lòng mọi cá nhân hiểu rõ.“Ngươi vẫn hay tình như vậy.” Mặc khiếu ở mặt tai Li Thanh vơi giọng nói.Li Thanh bắt gặp Minh Dận lập cập rời đi new đứng lên, mang ra tấm phiên bản đồ đưa mang lại Mặc Khiếu: “Hồ tộc không dựa vào nơi sống của bạn khác.”Nửa đường bỗng nhiên một bàn tay vươn ra tiếp nhận, Lan Uyên phe phẩy phiến tử đứng bên hai người: “Vừa vặn lúc ta mong muốn đi thăm Minh Cơ, ta mang lại đại lao, được?”Li Thanh ko trả lời, nhìn hắn một cái, rồi cất bước.“Thật chính xác là bị ngươi nói trúng.” Lan Uyên nhìn bóng dáng Li Thanh, cười đối Mặc khiếu nói.“Không đề nghị chuyện gì tốt, nói trúng rồi trong lòng cũng không thoải mái.” Mặc năng khiếu cúi đầu lại luân chuyển xoay mang Ngọc Phương Giới trong tay, “Hắn vẫn chính là tính khí không gắng đổi.”“Đúng vậy, thực rất khác hồ ly.”Mặc Khiếu ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ngươi...... Ngươi đối hắn...... Ngươi còn đối hắn......”Lan Uyên đó là phe phẩy phiến tử cười, nhỏ ngươi khoác lam giữ quang tỏa ra.“Là huynh đệ new nhắc nhở ngươi một câu, hắn là hồ nước vương.” khoác Khiếu bỏ lại một câu cũng tránh đi. Y sam hắc sắc bay lên, bá khí cuồng quyến.Lại qua mấy ngày, chính là ngày hành hình Minh Cơ.Minh Cơ càng bé hơn so với khi Li Thanh mang đến thăm nàng, vẫn như cũ mặc một thân xống áo thuần bạch điểm hoa, trên làn tóc còn cài đặt một đóa hoàng hoa (1) sớm héo rũ, trừ bỏ chiếc nhẫn cũng không có bất cứ một món trang sức đẹp nào. Trên mặt cũng là sạch sẽ sẽ, nửa điểm phấn trang cũng không tô, tuy vậy nhãn hắc bạch phân minh, khóe mắt hiện hữu nét linh động phong vân mà lại bất cứ ai cũng không có. Nếu lúc này nàng chưa hẳn đang quỳ giữa pháp trường, cô bé tựa hồ nước vẫn là 1 Minh Cơ thiên sinh lệ chất.Minh Dận nói thân thể ko khỏe, sẽ không còn đến. Nơi ngồi của những vương sinh hoạt pháp trường còn một chỗ trống, 2 bên có vẻ trái ngược nhau, cũng có chút thê lương.Trước lúc hành hình, hỏi Minh Cơ còn tồn tại tâm nguyện gì.Nữ tử thần sắc bình tĩnh ngay cả nói chuyện cũng là giọng điệu như ngày thường: “Ta cả đời rất có thể có một fan chân tâm chân ý đối đãi, còn khả mong chuyện gì? oán hận duy nhất, ta không thể làm thê tử chân thiết yếu của hắn, nạm tay hắn, làm các bạn suốt quãng đời còn sót lại với hắn.”Dứt lời tức thời nhắm mắt, khóe mắt ở đầu cuối hạ thấp.Trên đài bên dưới đài một mảnh lặng lặng.“Hành hình.”Theo khẩu ca của Li Thanh, lưỡi dao nhan sắc bén sáng sủa trong đâm vào ngực, ngày tiết hoa văng khắp nơi...... Một tiếng giòn vang, thở ngưng trệ, bao gồm thứ nào đó đổ nát, thân thể từng khuynh thành tuyệt diễm trở thành phiến phiến băng tầng cùng đóa hoa héo rũ làm cho bạn trong tích tắc tan phát triển thành trong gió.“Đinh ——” cái nhẫn bé dại rơi xuống đất, chuyển phiên một vòng tròn tinh tế, không hề rực rỡ, ko chút thu hút.Xoay người ao ước đi nhặt, sẽ có bạn đến trước một bước.Là Lan Uyên, cười cợt đưa cho y cái nhẫn: “Cho ngươi.” vẫn luôn là khuôn phương diện tươi cười cợt nhã nhặn.Xán kim đồng u ám nhìn về phía tay hắn, tất cả chút chần chừ. Khuôn khía cạnh tươi cười như vậy, là bao lâu chưa được thấy? Nguyên bạn dạng nghĩ ao ước hắn buông tha đến mình, bây giờ xem ra là không phải. Trong tâm nói không nên lời là tư vị gì.“Ta cũng không xem xét thay hồ vương đeo.” Lan Uyên cười đến sáng lạn, làm cho bộ ao ước tới kéo tay y.Li Thanh cấp nghiêng fan tránh đi, từ mồm thoát ra nhì chữ: “Cảm tạ.”“Không khách hàng khí.” Miêu kim phiến tử khai mở, tô thủy chén mặc phản bội chiếu khuôn mặt ôn nhã, “Có mấy bình tiên tửu vừa được chưng cất, hồ vương tất cả chút hào hứng không? Đêm mai ta sở hữu đến, bên nhau uống, như thế nào?”“Chỉ sợ hãi không phù hợp hợp.”“Quyết định như vậy.” Phiến tử “Ba ——” một tiếng bèn thu lại, hắn ngoảnh mặt làm ngơ trước sự cự giỏi của y, khóe mồm nhếch lên, “Hồ vương cần phải nhớ rõ phải open đón ta.”Còn ao ước nói chiếc gì, thân ảnh bảo lam sắc đang chạy đi cùng người khác đàm tiếu.Phát giác có tín đồ kéo tay áo của y, Li Thanh cúi đầu, Li Lạc ngửa đầu nghiêm mặt quan sát hắn: “Như cố nào còn không đi? Đã đói bụng.”Trong đôi mắt đạm kim nhan sắc hiện lên một tia nhu thuận khó thấy, Li Thanh không kềm được dìu đi hắn, khẩu khí cũng trở nên nhu hòa: “Hảo. Về nhà.”Có một vật dụng lành lạnh trong tâm địa chợt rã biến, cái cảm giác buồn khổ đến nghẹt thở từng chút từng chút biến hóa mất.“Ta cùng lũ Nguyên Bảo nói, tối nay ăn uống gà. Yêu cầu là canh gà......”Tùy ý Li Lạc phía trước lôi kéo, lưu ý đến trôi thật xa.Minh Cơ, kỳ thật tương giao không sâu. đái cô nương thơ ngây xinh đẹp, tuyệt diệu hồn nhiên trong đầu óc bất tri bất giác khủng lên, trưởng thành đến nấc đối y nói, cố gian dù cho có muôn vàn thứ mong không được, cả đời bình thường đạm đạm chưa hẳn không yêu cầu là hạnh phúc. Đối y nói, ta cả đời hoàn toàn có thể có một bạn chân trung ương chân ý đối đãi, còn khả ước chuyện gì?
Không từ giác chũm chặt tay, cái nhẫn trong tay lạnh lên.Áy náy, như thế nào không có?“Uy, tối nay uống canh gà.” ống tay áo bị Li Lạc kéo kéo, đái đông tây mang lại y một nụ cười thật tươi.“Hảo.” Bất giác, khóe mồm cũng khẽ nhếch.——————————————Nam nhân mà lại Minh Cơ yêu tên là Trương Thắng, tên cung cấp thịt trấn trên. Quầy sản phẩm được dựng làm việc ven đường. Li Thanh ẩn thân ở mặt đường đối diện bỡ ngỡ nhìn không còn một ngày.Mãi từ bỏ khi, khung trời tối tăm mờ mịt, trên phố lác đác vài láng người. Phái mạnh nhân nhanh nhẹn mở cửa hàng, nửa con heo nằm tại vị trí trên bàn, cả loại đầu heo đặt tại một bên, đôi mắt nửa khép, cỗ dáng mặc cho tất cả những người ta phẫu thuật xẻ. Người chung quanh dần dần nhiều hơn, sắc đẹp trời cũng bắt đầu sáng lên, xa xa sát gần, bao gồm người bắt đầu rao bán, mọi bạn xoa đôi mắt ngái ngủ rứa giỏ trúc từ cửa cách ra.Sinh ý coi như không tồi, cài không nổi một khối thịt phệ thì sẽ cài đặt thịt mạt, thuộc trứng chim chưng, hương vị cũng thực ngon. Khách hàng quen biết một bên mua giết thịt một mặt bắt chuyện hai câu:“Di, hai ngày này như cố kỉnh nào không thấy thanh nữ chưởng quỹ bên ngươi?”“Về nhà bà bầu đẻ?”“Chứ chưa hẳn cãi nhau? thật là, thật là 1 trong người vợ giỏi a, nhanh đi nói ngọt nhạt dẫn về đi. Vợ chồng thôi, sàng đầu sảo sàng vĩ hòa (2)......”Trương win không nói lời nào, lưỡi dao gõ trên mẫu thớt mộc “Đốc đốc” vang lên, đem thịt băm thiệt nhuyễn rồi bắt đầu ngây đần độn gật gật đầu:“Vâng, vâng, nói ko chừng tối nay vẫn trở lại. Phiền bạn quan tâm.”Đi ngang qua nơi cung cấp mấy món trang sức quý nho nhỏ, thốt nhiên dừng lại, vệ sinh tay thật sạch sẽ vào vạt áo màu sắc xám rồi vào chọn.Người cung cấp cải trắng cạnh bên ồn ào: “Yêu, Trương thiết bị tể lại sở hữu đồ cho vợ nha! bà xã ngươi thật là hảo phúc khí a! làm sao keo kiệt như thể nhà bọn chúng ta, theo hắn các năm như vậy, chớ nói trang sức, ngay cả một cây cỏ cũng chưa thấy!”Nam nhân đỏ mặt, gồm chút ngượng ngùng. Kỹ lưỡng chọn các thứ nho nhỏ, chỉ download một đôi hoa tai hồng sắc cùng một cây trâm cẩn ngọc trai. Cảnh giác cất vào vào ngực, bên trên khuôn mặt háo hức vừa có vẻ như thẹn thùng nở thú vui cả ngày.Lại thuộc hắn dọn tiệm về nhà, đứng làm việc ngoài cửa sổ nhìn hắn đun nấu cơm, ngao dược.Lão thái thái mù lòa ngồi làm việc trên giường thì thào hỏi: “Lê Hoa đâu? Lê Hoa đi đâu rồi? thế nào không nghe giờ nàng?”Nam nhân liền dứt tay: “Không phải ngày qua đã nói cùng fan rồi sao? Huynh đệ nhà bà mẹ đẻ đàn bà có việc, chị em phải về nhà bà mẹ đẻ.”“Nga.” Lão thái thái gật gật đầu.Buổi về tối săn sóc mang lại lão thái thái ngủ, bây giờ mới bao gồm chút thanh nhàn. Nam thánh thiện trong ngực mang ra cây thoa cẩn ngọc ngồi nghỉ ngơi trước bàn đối diện đại môn xuất thần.Con con đường trước cửa, một bóng người cũng ko có.Li Thanh cũng theo hắn nhìn, quanh đó phòng chỉ có một vòng trăng tròn treo bên trên cao thắp sáng từng ngọn cây láng cỏ.Hồi lâu, phái nam nhân còn trừng mắt nhìn. Li Thanh do dự làm sao, ống tay áo phất một cái, người ở trong phòng ngủ gục sống trên bàn.Lúc này new đi vào. Đứng ngơi nghỉ trước bàn, mở bàn tay, cái nhẫn đồng lẳng im nằm trong tay trái cả ngày. Dìu dịu mà thay lấy, quan sát thoáng qua, rồi lại đặt trên bàn. Ngón tay khẽ vung, làm việc trên trán nam giới nhân điểm một ấn kí, ánh sáng chợt lóe, trên chiếc nhẫn đồng cũng phản bội chiếu ánh hào quang, nháy mắt một chiếc đã ko còn.“Đã quên sao.” Thở nhiều năm một tiếng.“Không nghĩ về tới là ngươi.” Sau sườn lưng một thanh âm âm lãnh vang lên.Minh Dận đứng ở cửa, trù y ngũ sắc sặc sỡ sinh hoạt trong bóng tối lại có vẻ yêu dị và lại thê lương. Bên trên trán tất cả vài tua tóc buông rũ, tuy thế đã thành màu hoa râm.“Như vậy cũng tốt.” Minh Dận không tiến vào, ánh mắt phức tạp chú ý Li Thanh, “Ta...... Cầm cố Minh Cơ cám ơn ngươi.”“Không khách khí.” Li Thanh gật đầu, biết bản thân không thể cần thiết, “Đi trước một bước.”“Thỉnh.” Minh Dận nghiêng tín đồ tránh ra.Nhìn loáng qua, thoáng thấy khóe mắt Minh Dận ươn ướt, kia mái tóc hoa râm dưới ánh trăng càng phát ra chói mắt.Bất tri bất giác, kỳ thật họ đều thay đổi rất nhiều.Minh Dận đã không còn là Minh Dận ích kỷ âm tà nữa.Còn Li Thanh thì sao?
Trên đống má thấy độ ấm, là hắn lấy mặt áp vào, khi thì thầm hơi thở nóng sốt phả ra bên tai: “Như ráng nào lại thành loại dạng này? không phải ngươi đã nói đêm nay cùng mọi người trong nhà uống rượu sao?”“Quên.” cảm xúc thân thể dần dần khôi phục, âm ấm tê dại, nhịn không được tức tốc nhắm đôi mắt lại phụ thuộc vào hắn, mượt mà thoải mái, dễ chịu đến không muốn rời đi.Thích an nhàn, đấy là thiên tính của hồ a.Khi Nguyên Bảo bưng rượu lạnh tiến vào, chú ý thấy đó là vương công ty hắn đang bên trong ***g ngực của tín đồ kia. Lập tức mắt choáng váng, suýt nữa đem mấy bình mỹ tửu Lan Uyên mang tới đánh rớt.Li Thanh lại cúng ơ, đầu gối bên trên vai Lan Uyên, làn tóc ngân bạch xõa dài đậy khuất gương mặt, thấy không rõ biểu tình.Lan Uyên ôm Li Thanh xoay sống lưng ngồi trên bàn, một tay đỡ lấy thắt sống lưng y, một tay đem rượu từ trong khay rót vào chén, rồi vậy chén mang tới trước mồm Li Thanh. Li Thanh miễn chống xoay khía cạnh lại, đem phổ biến rượu trong tay Lan Uyên một hơi uống sạch, rồi lại ôm lấy hắn. Mày nhãn Lan Uyên cúi xuống, trong hai con mắt mặc lam hoa quang che lánh.Nguyên Bảo chú ý chòng chọc, khi rời đi, đôi mắt vẫn quan sát lại. Sửng sốt quá mức, thiếu hụt chút nữa sẽ đem Đồng Tiễn sau lưng hắn hù chết.Trong phòng yên ổn ắng, Lan Uyên vuốt tóc Li Thanh, theo tua tóc trơn tru mềm đủng đỉnh chuyển qua trán y, lờ đờ đẩy rất nhiều lọn tóc đang che mặt y ra, nghĩ mong muốn nhìn kỹ khuôn mặt giống hệt như bị băng tuyết phong trụ.Đôi mắt nhắm chặt mở ra, xán kim đồng một mảnh thanh tĩnh, bộ dạng tưởng ngàng thất thố vừa rồi dè chừng ảo giác vào mộng.“Tốt chưa?” hối hả chế trụ thắt sườn lưng y.Thân thể trong trái tim cứng đờ, mặc dù hành động đẩy ra không béo lắm, ý đồ cũng khá rõ ràng.Ngón tay không thuận theo, không buông tha y. Bắt đầu vừa chạm yêu cầu hai má, Li Thanh liền nhanh chóng chải lại mái tóc rối tung. Ngón tay dừng lại giữa ko trung, tiến thoái lưỡng nan.“Buông ra.”Cái này, ko thể vờ vịt là ko nghe thấy nữa, khóe mồm nở một nụ cười, tuy nhiên chưởng buông lỏng, trong lòng liền trống rỗng, độ ấm đùng một phát tan biến. Giá như lúc nãy hắn ở 1 mình trong này.Bạch y trước đôi mắt lảng tránh, hắn sẽ lui ra ngoài ba bước, ánh mắt xán kim nhìn qua, lại là góc nhìn hờ hững nhìn fan qua đường. Giá buốt hơn.Mở phiến tử đậy trước ngực, ngực còn lưu lại một chút ít dư ôn, trên mặt nở nụ cười lịch sự thường lệ: “Rượu gồm hợp ý hồ nước vương?”Không ngóng y trả lời, trường đoản cú châm cho doanh nghiệp một ly uống xuống. Hương rượu ngạc nhiên lại như bách hoa hương thơm thơm tràn trề trong miệng, mang đến miệng lại ngon ngọt, giống hệt như mật đường, khi nuốt xuống cổ họng lại tỏa ra cay đắng, không kịp nhíu mày đang nuốt xuống, vị cay cay từ trong yết hầu xông lên, thần thanh khí sảng, để ý đến dị thường xuyên thanh minh.“Hương vị này... Khó khăn trách call mộng xoay về.” Nghiêng đầu chú ý Li Thanh, “Có lẽ chưa phù hợp khẩu vị của ngươi. Lần tới ta sở hữu loại nhẹ hơn đến, khăng khăng rất hảo.”Li Thanh không lưu ý tới. Lan Uyên lại chú ý hắn một cái, bưng tầm thường rượu từ đắc kì nhạc.Nguyên Bảo lại đem chút điểm vai trung phong tiến vào, phú vinh tô, nga nhân cuốn, bánh hoa đào...... Dùng một chiếc đĩa bé dại đặt trên chiếc bếp giữ nhiệt. Tay hắn sắp êếp mấy món điểm tâm, mắt nhìn về phía hai bạn đang đứng, nhìn rất nhập thần, lúc lui về vùng phía đằng sau không chăm chú vấp yêu cầu cánh cửa, bổ chổng vó lên trời.“Phốc xích ——” Lan Uyên cười đến nâng cốc phun ra.Ba chân tứ cẳng nhanh đứng lên, Nguyên Bảo cũng không dám nhìn khuôn khía cạnh tuấn tú ngoài ra hóa đá của Li Thanh liền đóng cửa. đôi mắt thấy Đồng Tiễn bịt miệng cười, hổ ngươi và khó chịu liền mắng hắn:“Cười! Cười! Cười! coi ta gặm chết ngươi!”Đồng Tiễn cũng không bịt miệng, xoay người bỏ chạy, cười to hơn nữa.Tiếng mỉm cười theo hai bạn dần bé dại lại.Lan Uyên lướt qua mấy món điểm chổ chính giữa trên bàn hỏi Li Thanh: “Muốn loại nào?”Li Thanh chú ý Lan Uyên, ánh nhìn nặng nề: “Ngươi mong cái gì?”Chậm rãi thu phiến tử, Lan Uyên nhìn châm bẩm nhãn tình kim sắc: “Ta mong ngươi.”Ánh mắt liền phức tạp, hệt như che đậy tầng tầng mây mù, bỗng nhiên lại tản ra, chỉ vướng lại xán kim chói mắt: “Vậy ngươi phải đi.”Ban đêm gió hết sức lạnh, vẫn là so với chuyện Minh Cơ lại quá mức khó hiểu? chắc rằng thật là siêu tịch mịch, bỗng nhiên nhiên giống hệt như đã thông suốt, nghĩ nhiều do đó làm gì? nếu còn muốn biết phải đi hỏi, khoác kệ là lúc nhìn thấy hắn trở lại, trong tâm địa có chút rung động, cũng chính vì đắm chìm vào sự ôn nhu của hắn thì khó hoàn toàn có thể tự kềm chế.Minh Cơ nói, ko cược một phen, ngươi sao hoàn toàn có thể biết là thắng hay thua?
Phiến tử trong tay buông thõng, Lan Uyên đứng lên, bước mỗi bước cẩn thận. Mãi cho đến lúc gần đến bắt buộc gần hơn, con ngươi mặc lam lung linh một ánh phiến kim.Tay nâng cằm y lên, môi vội vàng vã dán sát, vị giác khai mở khớp hàm y, dòng lưỡi mượt mại nhanh chóng tiến vào trong. Phát hiện y yên ổn lặng, hôn lại càng sâu. Môi răng tương giao, mắt gắt gao theo dõi đôi xán kim vô dục của y, tiến đến gần y lần nữa, thẳng mang y bức mang đến góc tường. Răng cắn mạnh đôi môi mềm, chuộng nhìn thấy y cam trung ương khép lại nhị mắt, đắm chìm trong sắc dục.Khi buông ra, ngay cả lúc thở dốc cũng dây dính với nhau, vươn lưỡi mang lại liếm, gai chỉ bạc tương liên bị đứt rời, chảy dọc theo khóe miệng.“Hảo. Ta đây vẫn đủ...... Ta......” Ách nửa câu nói phát ra trường đoản cú cuống họng, nửa câu sau bị chiếm phần đoạt khi Li Thanh chủ động liếm lên xỉ gian.Cảm giác được lưỡi y trong miệng lướt qua khắp nơi, ngơi nghỉ trên môi giữ luyến. Không tiến vào. Không chịu đựng nổi, liền chuyển lưỡi ra thúc giục, nhĩ lai té vãng (3), dây dưa đến hận cần thiết đem đối thủ ăn sạch sẽ.Tình sắc.Yêu giỏi không, tất cả gì quan liêu trọng?
Đây là fic đầu tay của mình. Mình đánh giá h hơi nặng, ai không thích hợp thì có thể back.P/s: dành riêng cho fan BANG_CHIN. Chưa phải miễn đọc
Rebel Simmons was just a girl who was dealt a shitty hand in the game of life. Despite her harsh and abusive upbringing, she worked hard, and studied harder. With an IQ of 252. She"s a certified genius & is working towards her Masters Degree in Computer Engineering and Computer Science at Stanford University.When tough times hit and she"s desperate for money, she steals $5 Million from an offshore ngân hàng account. Little did she know she was stealing from the most ruthless Mafia quái dị in the world: Dante Vino. • MATURE THEMES cấm trẻ em •Cover designed by Holly Thurston
" title="Four"s game (SEU, #1) " />
#1 Southeastern University Series
"you"re all mine; the hair, the lips, the body, it"s all mine."• highest rankings •- #1 in jimin - #1 in pjm - #1 in btsfanficcover by:
*COMPLETED*(Y.O.L.O stands for: YOU ONLY LIVE ONCE)***Carter Jones, the school nerd, và Killian Henderson, the reputated troublemaker, somehow end up getting detention together. "How about we make a bet?" Offered Killian, his pistachio-green eyes drilling into mine as a playful smile lingered on his lips. "A bet?" I gulped, intimidated by how close he was sitting next lớn me.He nodded and raised four fingers, the ones with the letters "Y.O.L.O" tattooed on them, wriggling them in front of me with his ever-so-confident grin."Four dares, Jones, just you và me."And that"s how it all started.***Rankings: #fiction #featured #queer #gay#depression#bl#youngadult#featured #comedy#bisexual #manxman#teen fiction #boyxboy #bxb #LGBT #romance
Cover designed by Holly Thurston
Book one in the D"Angelo Series (Also the first maybe three chaps might be cringe, IT GETS BETTER I SWEAR
Bạn đang xem: Chương 1 : hoàn khố rác rưởi
BookerlyMinion
Segoe UIRoboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Việc xử lý Minh Cơ ra sao làm phần đa người bất đồng quan điểm ồn ào huyên náo, có fan nói yêu cầu y cơ chế nghiêm trị, có người nói đề nghị thủ hạ lưu lại tình. Mọi người ngoài miệng tuy không nói, tuy vậy trong lòng người nào cũng hiểu, bởi muội muội Minh Cơ này, Minh Dận sẽ dốc hết công sức để bảo toàn tính mạng cho nàng. Là huynh muội thân thiện cũng tốt, bao trùm khuyết điểm cũng được, điều xấu mặt của xà tộc lại lọt ra ngoài cũng là sự việc thật chẳng thể chối cãi.Lan Uyên nhận thấy Mặc Ngọc Phương Giới bên trên tay Mặc năng khiếu liền cảm khái: “Mấy lần trước còn thấy sản phẩm này vào tay Minh Dận. Nghe nói phía trên không phải là 1 trong những vật tầm thường, hàn ngọc vạn năm vẫn hiếm có, lại có thể đen thuần như mực cụ này thiên thượng đích hạ (trên trời dưới đất) nhất định chỉ có một. Hắn là xà tộc, mê thích âm hàn, vì thế thường sở hữu trên người. Ngươi một con lang (sói) da dày thịt lớn cầm có tác dụng gì?”Mặc năng khiếu “Hắc hắc” mỉm cười hai tiếng, bóc tháo ra đặt vào tay nhìn nghía: “Cũng chưa phải là sản phẩm thú vị gì, ngươi có bảo vật không muốn lấy ra cho các quý ông mở rộng tầm mắt a?”Lan Uyên cười đóng phiến tử: “Đối cùng với ngươi tương tự như bỏ đá xuống giếng a.”“Ta làm thế nào lại bỏ đá xuống giếng?” mang Khiếu kiên nhẫn lặp lại, thở lâu năm nhìn bát rượu trước mặt, “Thủ đoạn ép bạn thôi, nếu như đã thế đồ của bạn ta, ngươi chỉ ra rằng ta sẽ không giúp sao?”“Loại sự tình này vốn là dành riêng cho bầy tiểu nhân làm, với khả năng của Minh Dận cùng của nả xà tộc, mong mỏi lưu lại một Minh Cơ cũng không khó.” Lan Uyên tất cả chút khinh thường thường, “Phép tắc là viết cho tất cả những người xem, có tác dụng như vậy còn gì khác là luật?”“Ai, nhị hoàng thái tử của ta, suôn sẻ trên ngươi còn có một Huyền Thương, như ý thiên giới chưa hẳn do ngươi cai trị, bằng không thật chính xác là trời long đất lở.” Mặc năng khiếu bất đắc dĩ, “Ngươi không nghĩ tới việc thật, gật đầu đồng ý rằng ngươi nói đó là tình hình hiện tại tại. Theo ta thấy, chỉ sợ hãi là của nả xà tộc đều chi ra hết, lừng khừng Minh Cơ có thể bảo trụ được không. Ngươi không thấy cỗ dáng ưu sầu của Minh Dận mấy ngày nay.”“Phải không?” Lan Uyên hỏi.Mặc năng khiếu không đáp, chỉ là cười uống rượu. Lan Uyên cũng không nhắc lại. Mọi bạn lại thuộc cười đùa nói đến chuyện khác.——————————————Vốn chuyện ko phải ở trong phòng mình, không cần lo lắng như vậy. Nghị luận một trận là được rồi, không đáng để so đo bấm đốt ngón tay như thế. Nói là hờ hững cũng được, ích kỷ cũng được, không hẳn là cùng nhau diễn một vở kịch thôi sao? thiệt thật trả giả, bao gồm mấy ai thân thiện thật sự?
Việc Minh Dận đến bái bỏng Li Thanh đã nằm trong dự đoán. Từ sáng sớm, Xà vương đã đề nghị đi vận chuyển lại giữa những tộc, bộ quà tặng kèm theo Mặc năng khiếu Mặc Ngọc Giới, lại tặng kèm Kình Uy một dòng vòng phỉ thúy và hơn mười vũ cô gái xinh đẹp...... Ngay cả danh mục quà khuyến mãi các tộc cũng khá được truyền nhau ồn ào huyên náo, tính tính một chút ít cũng cho lúc bắt buộc đến hồ tộc. Bởi chuyện gì, trong tim mọi người đã và đang hiểu rõ. Những trưởng lão hỏi y: “Tuy nói tất cả chút giao tình, tuy nhiên dù sao cũng ko thân thiết, cần ứng phó như thế nào?”Tính toán so đọ lợi hại cả nửa ngày, mấy trưởng lão phương diện trướng hồng lục tục đứng dậy. Li Thanh nhìn thấy cũng ko nói lời nào.Hôm nay, Minh Dận đem phiên bản đồ của Đông cốc, bắc bộ bách lí thụ lâm (cốc phía đông, rừng cây trăm dặm phía bắc) đến trước phương diện y, Li Thanh cũng chỉ thản nhiên chú ý thoáng qua, thần sắc một chút cũng làm tín đồ khác đoán ko ra.“Ngươi vẫn chính là cái dạng này.”Xà vương mang một thân trù y ngũ sắc sặc sỡ, mái tóc đen dài buông xỏa, phía đuôi tóc cần sử dụng một gai dây lụa thuộc màu buộc lại, làm khá nổi bật khuôn mặt tí hon gò hốc hác, làm cho tất cả những người ta có xúc cảm như vẫn ở âm ty, một đường lạnh mang đến đáy lòng.“Ngươi cũng không thay đổi.” Li Thanh chú ý Minh Dận.Mới phía trên mọi tín đồ còn cùng một khu vực tụ tập chơi đùa, Li Thanh không quen nhìn điệu cỗ của bọn Minh Dận, bọn Minh Dận cũng ko phục sự lãnh ngạo của Li Thanh, hầu như tự mang căm giận giấu trong lòng, quan liêu hệ cũng trở thành không thiển ko đạm. New trước đó cho tới hôm nay, như trước đó không quen chú ý lại lạ lẫm nhìn, như trước đó không phục lại ko phục, chạm mặt mặt cũng xấu hổ.“Đây là bạn dạng đồ Đông cốc, thụ lâm tử phương Bắc, hồ nước vương có vừa ý không?” Minh Dận hỏi.Li Thanh gật đầu, cũng không lòi ra thần sắc đẹp kinh ngạc.Phiến thụ lâm tử là oắt con giới giữa hồ tộc cùng xà tộc, địa thế hảo, điều kiện giỏi mà cây cối lại xanh tươi, rất thích hợp làm địa điểm cư trú của thú tộc. Lưỡng gia đều ước ao chiếm lấy, vì chưng vậy còn tạo chiến với nhau, sau lại triệu các vương đến cùng nhau thương nghị, mỗi công ty một nửa, hôm nay mới bình ổn phân tranh. Đều là phần đa chuyện xưa, lúc đó vẫn chưa tồn tại Li Thanh, lũ Minh Dận. Chính là hai nhà so với phiến lâm tử cơ vẫn canh cánh trong tâm địa đến bây giờ. Hiện tại tại, Minh Dận chủ động dâng lên, chẳng không giống nào làm mất mặt đơn vị mình, chắc chắn ở trước khía cạnh tộc nhân cũng biến thành không được sống dễ chịu.“Nếu như người gặp gỡ chuyện không may là Li Lạc, ta xem ngươi đối với ta hoàn toàn có thể sống thoải mái hơn không.” Minh Dận yên lặng chú ý Li Thanh.“Ta vẫn một chưởng đánh bị tiêu diệt hắn.” Li Thanh nói.“Ha hả......” Minh Dận nở nụ cười, giờ đồng hồ cười cũng chính là âm lãnh, “Quả thiệt là ngươi rất có thể làm được.”Nhàn nhã nói vài ba câu, phía 2 bên không xem xét người cơ nói gì, ở đầu cuối lại ko nói cùng một chuyện. Trầm khoác cũng là một trong những loại nan kham, Minh Dận vùng lên cáo từ.“Cầm rước đi.” Li Thanh mở miệng.Thân hình Minh Dận đứng lại, một cách cũng không cách được, cũng ko xoay người lại: “Quyết định làm gì là chuyện của ngươi, cùng ta ko quan hệ. Ta chỉ là mong mỏi dốc rất là mà thôi.”Dứt lời, liền cách ra cửa.Li Thanh xoay bạn trở về thư phòng, tấm phiên bản đồ còn vướng lại trên trà kỉ (bàn trà).——————————————Nghe nói test tộc (thử là con chuột) quá nước đục thả câu vì câu hỏi của Minh nhưng lại mở một sòng bạc, người tiêu dùng chết cùng cài sống mỗi mặt một nửa, sinh ý cực kỳ thịnh vượng.Kết quả những vương vừa yêu thương nghị cũng mỗi bên một nửa, khoác Khiếu, Kình Uy những vương còn trẻ tất yếu đứng về phía Minh Dận, nói là việc này do quá tê mê tình, cũng không phải là có ma tâm, cũng không phải muốn gây họa nhân gian...... Nói một trận cho thiên hoa loạn truy (gần kiểu như với câu ba hoa chích chòe của VN), khiến phiên bản thân xứng đáng với mấy trang bị Minh Dận chuyển đến. Còn những người lớn tuổi, chết cũng vẫn khăng khăng muốn làm theo khuôn phép, chi phí tài, mĩ nữ, lãnh thổ, khăng khăng không để vào mắt, làm Minh Dận ngồi một mặt tức giận cho nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng tất cả mọi fan đưa mắt nhìn chằm chằm hồ nước vương vẫn không lên tiếng.Li Thanh cũng không đáp lại, nâng tầm thường uống trà, trừ bỏ thứ nước trà trong chũm này, người nào cũng không để vào mắt.Lan Uyên ỷ vào thân phận nhị thái tử nhưng tham dự, chạm chán tình hình này, miêu kim phiến tử càng phạt ra vui thú, nhỏ ngươi khoác lam thích thú nhìn cỗ dáng trầm bốn uống trà của y. Hốt nhiên nhiên, góc nhìn rũ xuống khẽ nâng lên, xán kim đồng ngay tức khắc vừa vặn vẹo nhìn thấy. Cả hai đa số thấy được sự sửng nóng trong mắt đối phương. Mà lại cặp mắt cơ không chờ hắn lưu trọng tâm đến đã dời đi, giống hệt như người dưng.“Không theo khuôn phép, không có quy tắc.”Sống hay chết, bất vượt chỉ một lời nói nhẹ tựa hồng mao này.Canh bạc của nhà lão thử, tiếng cười chửi rủa ầm ĩ náo động chế tác thành một miếng tạp âm ầm ầm. Bao gồm nhà thì mừng rỡ có bên thì ưu sầu, bạn dạng thân mừng rỡ hay ưu sầu chỉ tất cả trong lòng mọi cá nhân hiểu rõ.“Ngươi vẫn hay tình như vậy.” Mặc khiếu ở mặt tai Li Thanh vơi giọng nói.Li Thanh bắt gặp Minh Dận lập cập rời đi new đứng lên, mang ra tấm phiên bản đồ đưa mang lại Mặc Khiếu: “Hồ tộc không dựa vào nơi sống của bạn khác.”Nửa đường bỗng nhiên một bàn tay vươn ra tiếp nhận, Lan Uyên phe phẩy phiến tử đứng bên hai người: “Vừa vặn lúc ta mong muốn đi thăm Minh Cơ, ta mang lại đại lao, được?”Li Thanh ko trả lời, nhìn hắn một cái, rồi cất bước.“Thật chính xác là bị ngươi nói trúng.” Lan Uyên nhìn bóng dáng Li Thanh, cười đối Mặc khiếu nói.“Không đề nghị chuyện gì tốt, nói trúng rồi trong lòng cũng không thoải mái.” Mặc năng khiếu cúi đầu lại luân chuyển xoay mang Ngọc Phương Giới trong tay, “Hắn vẫn chính là tính khí không gắng đổi.”“Đúng vậy, thực rất khác hồ ly.”Mặc Khiếu ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ngươi...... Ngươi đối hắn...... Ngươi còn đối hắn......”Lan Uyên đó là phe phẩy phiến tử cười, nhỏ ngươi khoác lam giữ quang tỏa ra.“Là huynh đệ new nhắc nhở ngươi một câu, hắn là hồ nước vương.” khoác Khiếu bỏ lại một câu cũng tránh đi. Y sam hắc sắc bay lên, bá khí cuồng quyến.Lại qua mấy ngày, chính là ngày hành hình Minh Cơ.Minh Cơ càng bé hơn so với khi Li Thanh mang đến thăm nàng, vẫn như cũ mặc một thân xống áo thuần bạch điểm hoa, trên làn tóc còn cài đặt một đóa hoàng hoa (1) sớm héo rũ, trừ bỏ chiếc nhẫn cũng không có bất cứ một món trang sức đẹp nào. Trên mặt cũng là sạch sẽ sẽ, nửa điểm phấn trang cũng không tô, tuy vậy nhãn hắc bạch phân minh, khóe mắt hiện hữu nét linh động phong vân mà lại bất cứ ai cũng không có. Nếu lúc này nàng chưa hẳn đang quỳ giữa pháp trường, cô bé tựa hồ nước vẫn là 1 Minh Cơ thiên sinh lệ chất.Minh Dận nói thân thể ko khỏe, sẽ không còn đến. Nơi ngồi của những vương sinh hoạt pháp trường còn một chỗ trống, 2 bên có vẻ trái ngược nhau, cũng có chút thê lương.Trước lúc hành hình, hỏi Minh Cơ còn tồn tại tâm nguyện gì.Nữ tử thần sắc bình tĩnh ngay cả nói chuyện cũng là giọng điệu như ngày thường: “Ta cả đời rất có thể có một fan chân tâm chân ý đối đãi, còn khả mong chuyện gì? oán hận duy nhất, ta không thể làm thê tử chân thiết yếu của hắn, nạm tay hắn, làm các bạn suốt quãng đời còn sót lại với hắn.”Dứt lời tức thời nhắm mắt, khóe mắt ở đầu cuối hạ thấp.Trên đài bên dưới đài một mảnh lặng lặng.“Hành hình.”Theo khẩu ca của Li Thanh, lưỡi dao nhan sắc bén sáng sủa trong đâm vào ngực, ngày tiết hoa văng khắp nơi...... Một tiếng giòn vang, thở ngưng trệ, bao gồm thứ nào đó đổ nát, thân thể từng khuynh thành tuyệt diễm trở thành phiến phiến băng tầng cùng đóa hoa héo rũ làm cho bạn trong tích tắc tan phát triển thành trong gió.“Đinh ——” cái nhẫn bé dại rơi xuống đất, chuyển phiên một vòng tròn tinh tế, không hề rực rỡ, ko chút thu hút.Xoay người ao ước đi nhặt, sẽ có bạn đến trước một bước.Là Lan Uyên, cười cợt đưa cho y cái nhẫn: “Cho ngươi.” vẫn luôn là khuôn phương diện tươi cười cợt nhã nhặn.Xán kim đồng u ám nhìn về phía tay hắn, tất cả chút chần chừ. Khuôn khía cạnh tươi cười như vậy, là bao lâu chưa được thấy? Nguyên bạn dạng nghĩ ao ước hắn buông tha đến mình, bây giờ xem ra là không phải. Trong tâm nói không nên lời là tư vị gì.“Ta cũng không xem xét thay hồ vương đeo.” Lan Uyên cười đến sáng lạn, làm cho bộ ao ước tới kéo tay y.Li Thanh cấp nghiêng fan tránh đi, từ mồm thoát ra nhì chữ: “Cảm tạ.”“Không khách hàng khí.” Miêu kim phiến tử khai mở, tô thủy chén mặc phản bội chiếu khuôn mặt ôn nhã, “Có mấy bình tiên tửu vừa được chưng cất, hồ vương tất cả chút hào hứng không? Đêm mai ta sở hữu đến, bên nhau uống, như thế nào?”“Chỉ sợ hãi không phù hợp hợp.”“Quyết định như vậy.” Phiến tử “Ba ——” một tiếng bèn thu lại, hắn ngoảnh mặt làm ngơ trước sự cự giỏi của y, khóe mồm nhếch lên, “Hồ vương cần phải nhớ rõ phải open đón ta.”Còn ao ước nói chiếc gì, thân ảnh bảo lam sắc đang chạy đi cùng người khác đàm tiếu.Phát giác có tín đồ kéo tay áo của y, Li Thanh cúi đầu, Li Lạc ngửa đầu nghiêm mặt quan sát hắn: “Như cố nào còn không đi? Đã đói bụng.”Trong đôi mắt đạm kim nhan sắc hiện lên một tia nhu thuận khó thấy, Li Thanh không kềm được dìu đi hắn, khẩu khí cũng trở nên nhu hòa: “Hảo. Về nhà.”Có một vật dụng lành lạnh trong tâm địa chợt rã biến, cái cảm giác buồn khổ đến nghẹt thở từng chút từng chút biến hóa mất.“Ta cùng lũ Nguyên Bảo nói, tối nay ăn uống gà. Yêu cầu là canh gà......”Tùy ý Li Lạc phía trước lôi kéo, lưu ý đến trôi thật xa.Minh Cơ, kỳ thật tương giao không sâu. đái cô nương thơ ngây xinh đẹp, tuyệt diệu hồn nhiên trong đầu óc bất tri bất giác khủng lên, trưởng thành đến nấc đối y nói, cố gian dù cho có muôn vàn thứ mong không được, cả đời bình thường đạm đạm chưa hẳn không yêu cầu là hạnh phúc. Đối y nói, ta cả đời hoàn toàn có thể có một bạn chân trung ương chân ý đối đãi, còn khả ước chuyện gì?
Không từ giác chũm chặt tay, cái nhẫn trong tay lạnh lên.Áy náy, như thế nào không có?“Uy, tối nay uống canh gà.” ống tay áo bị Li Lạc kéo kéo, đái đông tây mang lại y một nụ cười thật tươi.“Hảo.” Bất giác, khóe mồm cũng khẽ nhếch.——————————————Nam nhân mà lại Minh Cơ yêu tên là Trương Thắng, tên cung cấp thịt trấn trên. Quầy sản phẩm được dựng làm việc ven đường. Li Thanh ẩn thân ở mặt đường đối diện bỡ ngỡ nhìn không còn một ngày.Mãi từ bỏ khi, khung trời tối tăm mờ mịt, trên phố lác đác vài láng người. Phái mạnh nhân nhanh nhẹn mở cửa hàng, nửa con heo nằm tại vị trí trên bàn, cả loại đầu heo đặt tại một bên, đôi mắt nửa khép, cỗ dáng mặc cho tất cả những người ta phẫu thuật xẻ. Người chung quanh dần dần nhiều hơn, sắc đẹp trời cũng bắt đầu sáng lên, xa xa sát gần, bao gồm người bắt đầu rao bán, mọi bạn xoa đôi mắt ngái ngủ rứa giỏ trúc từ cửa cách ra.Sinh ý coi như không tồi, cài không nổi một khối thịt phệ thì sẽ cài đặt thịt mạt, thuộc trứng chim chưng, hương vị cũng thực ngon. Khách hàng quen biết một bên mua giết thịt một mặt bắt chuyện hai câu:“Di, hai ngày này như cố kỉnh nào không thấy thanh nữ chưởng quỹ bên ngươi?”“Về nhà bà bầu đẻ?”“Chứ chưa hẳn cãi nhau? thật là, thật là 1 trong người vợ giỏi a, nhanh đi nói ngọt nhạt dẫn về đi. Vợ chồng thôi, sàng đầu sảo sàng vĩ hòa (2)......”Trương win không nói lời nào, lưỡi dao gõ trên mẫu thớt mộc “Đốc đốc” vang lên, đem thịt băm thiệt nhuyễn rồi bắt đầu ngây đần độn gật gật đầu:“Vâng, vâng, nói ko chừng tối nay vẫn trở lại. Phiền bạn quan tâm.”Đi ngang qua nơi cung cấp mấy món trang sức quý nho nhỏ, thốt nhiên dừng lại, vệ sinh tay thật sạch sẽ vào vạt áo màu sắc xám rồi vào chọn.Người cung cấp cải trắng cạnh bên ồn ào: “Yêu, Trương thiết bị tể lại sở hữu đồ cho vợ nha! bà xã ngươi thật là hảo phúc khí a! làm sao keo kiệt như thể nhà bọn chúng ta, theo hắn các năm như vậy, chớ nói trang sức, ngay cả một cây cỏ cũng chưa thấy!”Nam nhân đỏ mặt, gồm chút ngượng ngùng. Kỹ lưỡng chọn các thứ nho nhỏ, chỉ download một đôi hoa tai hồng sắc cùng một cây trâm cẩn ngọc trai. Cảnh giác cất vào vào ngực, bên trên khuôn mặt háo hức vừa có vẻ như thẹn thùng nở thú vui cả ngày.Lại thuộc hắn dọn tiệm về nhà, đứng làm việc ngoài cửa sổ nhìn hắn đun nấu cơm, ngao dược.Lão thái thái mù lòa ngồi làm việc trên giường thì thào hỏi: “Lê Hoa đâu? Lê Hoa đi đâu rồi? thế nào không nghe giờ nàng?”Nam nhân liền dứt tay: “Không phải ngày qua đã nói cùng fan rồi sao? Huynh đệ nhà bà mẹ đẻ đàn bà có việc, chị em phải về nhà bà mẹ đẻ.”“Nga.” Lão thái thái gật gật đầu.Buổi về tối săn sóc mang lại lão thái thái ngủ, bây giờ mới bao gồm chút thanh nhàn. Nam thánh thiện trong ngực mang ra cây thoa cẩn ngọc ngồi nghỉ ngơi trước bàn đối diện đại môn xuất thần.Con con đường trước cửa, một bóng người cũng ko có.Li Thanh cũng theo hắn nhìn, quanh đó phòng chỉ có một vòng trăng tròn treo bên trên cao thắp sáng từng ngọn cây láng cỏ.Hồi lâu, phái nam nhân còn trừng mắt nhìn. Li Thanh do dự làm sao, ống tay áo phất một cái, người ở trong phòng ngủ gục sống trên bàn.Lúc này new đi vào. Đứng ngơi nghỉ trước bàn, mở bàn tay, cái nhẫn đồng lẳng im nằm trong tay trái cả ngày. Dìu dịu mà thay lấy, quan sát thoáng qua, rồi lại đặt trên bàn. Ngón tay khẽ vung, làm việc trên trán nam giới nhân điểm một ấn kí, ánh sáng chợt lóe, trên chiếc nhẫn đồng cũng phản bội chiếu ánh hào quang, nháy mắt một chiếc đã ko còn.“Đã quên sao.” Thở nhiều năm một tiếng.“Không nghĩ về tới là ngươi.” Sau sườn lưng một thanh âm âm lãnh vang lên.Minh Dận đứng ở cửa, trù y ngũ sắc sặc sỡ sinh hoạt trong bóng tối lại có vẻ yêu dị và lại thê lương. Bên trên trán tất cả vài tua tóc buông rũ, tuy thế đã thành màu hoa râm.“Như vậy cũng tốt.” Minh Dận không tiến vào, ánh mắt phức tạp chú ý Li Thanh, “Ta...... Cầm cố Minh Cơ cám ơn ngươi.”“Không khách khí.” Li Thanh gật đầu, biết bản thân không thể cần thiết, “Đi trước một bước.”“Thỉnh.” Minh Dận nghiêng tín đồ tránh ra.Nhìn loáng qua, thoáng thấy khóe mắt Minh Dận ươn ướt, kia mái tóc hoa râm dưới ánh trăng càng phát ra chói mắt.Bất tri bất giác, kỳ thật họ đều thay đổi rất nhiều.Minh Dận đã không còn là Minh Dận ích kỷ âm tà nữa.Còn Li Thanh thì sao?
Xem thêm: Giá Máy Ảnh Nikon D80 - Máy Ảnh Thanh Lý Nikon D80
Một đường đã trở về, trong thiên add có một ánh trăng cùng đồng hành. Trong lòng trống rỗng, gồm cái gì muốn phá tung ***g ngực nhưng mà ra, lại không có chỗ phát tiết, áp lực đè nén đè nặng lòng lòng, phiền muộn lại thêm 1 tầng.Đi tới cửa, đại môn bằng đồng đúc đỏ sẫm đóng góp chặt. Ngay cả phi thân bay qua tường cũng cảm giác mệt mỏi, liền mang tay gõ cửa. Bắt đầu gõ một chút, cửa liền “Y nha——” một tiếng mở ra, Nguyên Bảo – thương hiệu tiểu tứ xưa nay theo bên fan lớn tiếng ồn ã đáp lại: “Cám ơn trời đất, vương vãi của ta nha, ngươi đang trở về! Mau! Mau! Vương đã trở lại! những ngươi còn thất thần có tác dụng gì, cấp tốc đi trộn trà! ghi nhớ rõ chút nữa đưa đến thư phòng!”Lão hồ vương bình sinh yêu nhất vàng bạc, yêu đến nỗi tiền rơi vào hoàn cảnh mắt. Nhị đứa con thuở đầu muốn điện thoại tư vấn là Nguyên Bảo cùng Đồng Tiễn (đều tức là tiền đấy các bạn -_-!), những trưởng lão trong tộc quỳ trước cửa khuyên can mấy ngày mới vạn bất đắc dĩ từ bỏ, chỉ có thể không cam lòng cơ mà đem tên đặt mang lại gã tiểu tứ của nhỏ trai.“Vương của ta a, ngài đi đâu vậy? Vị công tử cầm phiến tử đã hóng ngài rộng nửa đêm rồi? Để fan ta đến nhà chờ như vậy, yêu ra làm sao không thấy xấu hổ?” Nguyên Bảo kéo Li Thanh chạy mang lại thư phòng, miệng rì rầm nhai nhải ào ào, “Ngài cấp cho tử bọn chúng tiểu nhân! Ngài xuất môn lại ko nói với chúng ta một giờ đồng hồ nha, như thế nào lại ra ngoài một mình? May tín đồ tới không hẳn trưởng lão, bằng không, chúng tiểu nhân sẽ bị lột sạch domain authority mất. Ai vương của ta, cái mạng của bọn chúng tiểu nhân hầu như nắm trong tay ngài, ngài cũng đừng không tồn tại việc gì có tác dụng lại lấy cái mạng chúng nô tài ra vui chơi chứ......”Li Thanh ngu ngơ ngác ngác nghe được một nửa, hôm nay mới ghi nhớ ra, ngày hôm qua có bạn nói ước ao tới uống rượu, cự tuyệt, hắn tựa hồ nước không nghe, lại còn thật mang lại đây nữa. Hảo một thiên chi kiêu tử tận tâm dâng trào lại tùy hứng......Liền nghĩ về như vậy, Nguyên Bảo nói hắn đi lấy ly đến, liền tăng nhanh y vào thư phòng.Lam y nhân đang xem bức từ họa treo trên vách xoay fan lại, bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi mặc lam, tinh mục sáng sủa ngời, sâu thẳm như chứa giấu một phân tử ngọc trai, một đường rất có thể nhìn cho đáy lòng hắn. Nhưng bất giác lại nhớ mang đến tên đồ tể khốn khổ đợi thê tử trở về.Nhất thời mờ mịt, tâm tư tình cảm phiêu đãng, ko kịp cầm cố lấy máy gì, thân thể đã biết thành ôm lấy. Ôn độ ấm cúng từ trường đoản cú truyền tới, da thịt giải pháp một lớp áo xống cũng buông lỏng ra.“Đi đâu vậy? thế nào lại giá như vậy?” Hắn lập cập nói. Run sợ xé rách nát chiếc mặt nạ ung dung ngày thường, “Ta...... Ta còn nghĩ ngươi không muốn chạm mặt ta.”“Không sao.”Lúc này là cuối hạ đầu thu, đêm hôm gió lạnh, y đứng trong gió rộng nửa tối lại một đường trở lại nên không cảm xúc được. Mãi mang đến tận lúc này, bị hắn ôm vào trong lòng, tuỳ thuộc rét cóng mới gồm chút cảm giác ấm áp. Từ bỏ trước mang lại nay, trừ quăng quật phụ mẫu cùng Li Lạc, cũng không có ai gần gũi như vậy. Ao ước đẩy ra, lại tham luyến sự êm ấm này.Lan Uyên, tên giàu có mọi fan đều biết, sự ôn nhu của ngươi ta buộc phải tin mấy phần?Trên đống má thấy độ ấm, là hắn lấy mặt áp vào, khi thì thầm hơi thở nóng sốt phả ra bên tai: “Như ráng nào lại thành loại dạng này? không phải ngươi đã nói đêm nay cùng mọi người trong nhà uống rượu sao?”“Quên.” cảm xúc thân thể dần dần khôi phục, âm ấm tê dại, nhịn không được tức tốc nhắm đôi mắt lại phụ thuộc vào hắn, mượt mà thoải mái, dễ chịu đến không muốn rời đi.Thích an nhàn, đấy là thiên tính của hồ a.Khi Nguyên Bảo bưng rượu lạnh tiến vào, chú ý thấy đó là vương công ty hắn đang bên trong ***g ngực của tín đồ kia. Lập tức mắt choáng váng, suýt nữa đem mấy bình mỹ tửu Lan Uyên mang tới đánh rớt.Li Thanh lại cúng ơ, đầu gối bên trên vai Lan Uyên, làn tóc ngân bạch xõa dài đậy khuất gương mặt, thấy không rõ biểu tình.Lan Uyên ôm Li Thanh xoay sống lưng ngồi trên bàn, một tay đỡ lấy thắt sống lưng y, một tay đem rượu từ trong khay rót vào chén, rồi vậy chén mang tới trước mồm Li Thanh. Li Thanh miễn chống xoay khía cạnh lại, đem phổ biến rượu trong tay Lan Uyên một hơi uống sạch, rồi lại ôm lấy hắn. Mày nhãn Lan Uyên cúi xuống, trong hai con mắt mặc lam hoa quang che lánh.Nguyên Bảo chú ý chòng chọc, khi rời đi, đôi mắt vẫn quan sát lại. Sửng sốt quá mức, thiếu hụt chút nữa sẽ đem Đồng Tiễn sau lưng hắn hù chết.Trong phòng yên ổn ắng, Lan Uyên vuốt tóc Li Thanh, theo tua tóc trơn tru mềm đủng đỉnh chuyển qua trán y, lờ đờ đẩy rất nhiều lọn tóc đang che mặt y ra, nghĩ mong muốn nhìn kỹ khuôn mặt giống hệt như bị băng tuyết phong trụ.Đôi mắt nhắm chặt mở ra, xán kim đồng một mảnh thanh tĩnh, bộ dạng tưởng ngàng thất thố vừa rồi dè chừng ảo giác vào mộng.“Tốt chưa?” hối hả chế trụ thắt sườn lưng y.Thân thể trong trái tim cứng đờ, mặc dù hành động đẩy ra không béo lắm, ý đồ cũng khá rõ ràng.Ngón tay không thuận theo, không buông tha y. Bắt đầu vừa chạm yêu cầu hai má, Li Thanh liền nhanh chóng chải lại mái tóc rối tung. Ngón tay dừng lại giữa ko trung, tiến thoái lưỡng nan.“Buông ra.”Cái này, ko thể vờ vịt là ko nghe thấy nữa, khóe mồm nở một nụ cười, tuy nhiên chưởng buông lỏng, trong lòng liền trống rỗng, độ ấm đùng một phát tan biến. Giá như lúc nãy hắn ở 1 mình trong này.Bạch y trước đôi mắt lảng tránh, hắn sẽ lui ra ngoài ba bước, ánh mắt xán kim nhìn qua, lại là góc nhìn hờ hững nhìn fan qua đường. Giá buốt hơn.Mở phiến tử đậy trước ngực, ngực còn lưu lại một chút ít dư ôn, trên mặt nở nụ cười lịch sự thường lệ: “Rượu gồm hợp ý hồ nước vương?”Không ngóng y trả lời, trường đoản cú châm cho doanh nghiệp một ly uống xuống. Hương rượu ngạc nhiên lại như bách hoa hương thơm thơm tràn trề trong miệng, mang đến miệng lại ngon ngọt, giống hệt như mật đường, khi nuốt xuống cổ họng lại tỏa ra cay đắng, không kịp nhíu mày đang nuốt xuống, vị cay cay từ trong yết hầu xông lên, thần thanh khí sảng, để ý đến dị thường xuyên thanh minh.“Hương vị này... Khó khăn trách call mộng xoay về.” Nghiêng đầu chú ý Li Thanh, “Có lẽ chưa phù hợp khẩu vị của ngươi. Lần tới ta sở hữu loại nhẹ hơn đến, khăng khăng rất hảo.”Li Thanh không lưu ý tới. Lan Uyên lại chú ý hắn một cái, bưng tầm thường rượu từ đắc kì nhạc.Nguyên Bảo lại đem chút điểm vai trung phong tiến vào, phú vinh tô, nga nhân cuốn, bánh hoa đào...... Dùng một chiếc đĩa bé dại đặt trên chiếc bếp giữ nhiệt. Tay hắn sắp êếp mấy món điểm tâm, mắt nhìn về phía hai bạn đang đứng, nhìn rất nhập thần, lúc lui về vùng phía đằng sau không chăm chú vấp yêu cầu cánh cửa, bổ chổng vó lên trời.“Phốc xích ——” Lan Uyên cười đến nâng cốc phun ra.Ba chân tứ cẳng nhanh đứng lên, Nguyên Bảo cũng không dám nhìn khuôn khía cạnh tuấn tú ngoài ra hóa đá của Li Thanh liền đóng cửa. đôi mắt thấy Đồng Tiễn bịt miệng cười, hổ ngươi và khó chịu liền mắng hắn:“Cười! Cười! Cười! coi ta gặm chết ngươi!”Đồng Tiễn cũng không bịt miệng, xoay người bỏ chạy, cười to hơn nữa.Tiếng mỉm cười theo hai bạn dần bé dại lại.Lan Uyên lướt qua mấy món điểm chổ chính giữa trên bàn hỏi Li Thanh: “Muốn loại nào?”Li Thanh chú ý Lan Uyên, ánh nhìn nặng nề: “Ngươi mong cái gì?”Chậm rãi thu phiến tử, Lan Uyên nhìn châm bẩm nhãn tình kim sắc: “Ta mong ngươi.”Ánh mắt liền phức tạp, hệt như che đậy tầng tầng mây mù, bỗng nhiên lại tản ra, chỉ vướng lại xán kim chói mắt: “Vậy ngươi phải đi.”Ban đêm gió hết sức lạnh, vẫn là so với chuyện Minh Cơ lại quá mức khó hiểu? chắc rằng thật là siêu tịch mịch, bỗng nhiên nhiên giống hệt như đã thông suốt, nghĩ nhiều do đó làm gì? nếu còn muốn biết phải đi hỏi, khoác kệ là lúc nhìn thấy hắn trở lại, trong tâm địa có chút rung động, cũng chính vì đắm chìm vào sự ôn nhu của hắn thì khó hoàn toàn có thể tự kềm chế.Minh Cơ nói, ko cược một phen, ngươi sao hoàn toàn có thể biết là thắng hay thua?
Phiến tử trong tay buông thõng, Lan Uyên đứng lên, bước mỗi bước cẩn thận. Mãi cho đến lúc gần đến bắt buộc gần hơn, con ngươi mặc lam lung linh một ánh phiến kim.Tay nâng cằm y lên, môi vội vàng vã dán sát, vị giác khai mở khớp hàm y, dòng lưỡi mượt mại nhanh chóng tiến vào trong. Phát hiện y yên ổn lặng, hôn lại càng sâu. Môi răng tương giao, mắt gắt gao theo dõi đôi xán kim vô dục của y, tiến đến gần y lần nữa, thẳng mang y bức mang đến góc tường. Răng cắn mạnh đôi môi mềm, chuộng nhìn thấy y cam trung ương khép lại nhị mắt, đắm chìm trong sắc dục.Khi buông ra, ngay cả lúc thở dốc cũng dây dính với nhau, vươn lưỡi mang lại liếm, gai chỉ bạc tương liên bị đứt rời, chảy dọc theo khóe miệng.“Hảo. Ta đây vẫn đủ...... Ta......” Ách nửa câu nói phát ra trường đoản cú cuống họng, nửa câu sau bị chiếm phần đoạt khi Li Thanh chủ động liếm lên xỉ gian.Cảm giác được lưỡi y trong miệng lướt qua khắp nơi, ngơi nghỉ trên môi giữ luyến. Không tiến vào. Không chịu đựng nổi, liền chuyển lưỡi ra thúc giục, nhĩ lai té vãng (3), dây dưa đến hận cần thiết đem đối thủ ăn sạch sẽ.Tình sắc.Yêu giỏi không, tất cả gì quan liêu trọng?
Đây là fic đầu tay của mình. Mình đánh giá h hơi nặng, ai không thích hợp thì có thể back.P/s: dành riêng cho fan BANG_CHIN. Chưa phải miễn đọc

Rebel Simmons was just a girl who was dealt a shitty hand in the game of life. Despite her harsh and abusive upbringing, she worked hard, and studied harder. With an IQ of 252. She"s a certified genius & is working towards her Masters Degree in Computer Engineering and Computer Science at Stanford University.When tough times hit and she"s desperate for money, she steals $5 Million from an offshore ngân hàng account. Little did she know she was stealing from the most ruthless Mafia quái dị in the world: Dante Vino. • MATURE THEMES cấm trẻ em •Cover designed by Holly Thurston

#1 Southeastern University Series

"you"re all mine; the hair, the lips, the body, it"s all mine."• highest rankings •- #1 in jimin - #1 in pjm - #1 in btsfanficcover by:

*COMPLETED*(Y.O.L.O stands for: YOU ONLY LIVE ONCE)***Carter Jones, the school nerd, và Killian Henderson, the reputated troublemaker, somehow end up getting detention together. "How about we make a bet?" Offered Killian, his pistachio-green eyes drilling into mine as a playful smile lingered on his lips. "A bet?" I gulped, intimidated by how close he was sitting next lớn me.He nodded and raised four fingers, the ones with the letters "Y.O.L.O" tattooed on them, wriggling them in front of me with his ever-so-confident grin."Four dares, Jones, just you và me."And that"s how it all started.***Rankings: #fiction #featured #queer #gay#depression#bl#youngadult#featured #comedy#bisexual #manxman#teen fiction #boyxboy #bxb #LGBT #romance
Cover designed by Holly Thurston
