Ý Nghĩa, Hình Ảnh Bông Hồng Cài Áo Mùa Vu Lan, Bông Hồng Cài Áo

-
(ĐCSVN) - Vu Lan là lễ có ý nghĩa sâu sắc lớn vào đời sống ý thức của tín đồ dân Việt Nam. Vào mùa lễ Vu Lan, phật tử khắp nơi sở hữu lên áo một bông hồng.

Người mất bà mẹ thì sở hữu lên ngực bản thân bông hồng trắng, fan còn bà bầu cài bông hồng đỏ. Những hoa lá nhắc nhở con bạn ta về cực hiếm chữ hiếu cũng như ơn nghĩa đấng sinh thành.

Bạn đang xem: Hình ảnh bông hồng cài áo

Hoa hồng biểu trưng cho sự tri ân, hiếu thảo cùng lòng hàm ơn của bé đối với phụ vương mẹ, dù cho họ không còn trên cõi đời này. Đồng thời, huê hồng còn trình bày cho một tình yêu chân thành, son sắc, sự cao thâm và ngào ngạt hương.

Cha như khía cạnh trời, chị em như mặt trăng. Thân phụ tuy đôi lúc lạnh lùng, cấm đoán, chặt chẽ với bé nhưng những điều đó chỉ ước muốn con biến đổi người, cũng tương tự ánh khía cạnh trời vậy, mặc dù gay gắt, lạnh ngắt và cạnh tranh chịu, nhưng nhờ mặt trời nhưng mà cỏ cây hoa lá có thể xanh tươi. Bà mẹ như phương diện trăng, luôn dịu hiền, dìu bước ta qua màn đêm tăm tối, bao dung phần lớn lỗi lầm của đứa con thơ ngây ngô của mình. "Con dù lớn vẫn chính là con của mẹ/Đi không còn đời, lòng mẹ vẫn theo con…".

*
*
*
");this.closest("table").remove();">
*
Bông hồng trắng dành cho ai đó đã mất cha mẹ trong nỗi thương nhớ vô hạn
Trong sự kiện Vu Lan thiêng liêng, ai còn cha mẹ sẽ được thiết lập lên ngực áo một đóa hoa hồng đỏ thắm, đó như một lời thông báo rằng mình vẫn tồn tại cả phụ vương và mẹ, còn cả một bầu trời yêu yêu đương cao rộng nhằm cảm nhận niềm hạnh phúc và từ bỏ nhủ luôn luôn biết nỗ lực để làm bố mẹ yên lòng. Ai mất thân phụ hoặc mẹ thì nhè nhẹ tải lên ngực mình đóa hồng nhạt. Gần như ai không may mất đi cả hai phụ mẫu thì cài lên ngực hoả hồng trắng - màu sắc của ký ức, như kể nhớ về phần đông thời tự khắc thiếu vắng nhẵn hình mẹ, cha. White color tuy bi thương thương tuy thế thanh khiết như cồn viên bạn con thảo hãy sinh sống thật giỏi dù phụ mẫu vắng bóng. Hoả hồng trắng còn mong muốn nhắc nhở con người rằng đề nghị sống thiệt tốt, chân thành và ý nghĩa để người ra đi cảm giác tâm hồn được an nhiên, chậm và không còn vướng bận chuyện trằn gian.

Riêng hoa hồng tiến thưởng sẽ download lên ngực áo của chư tôn Thiền đức. Màu quà là màu của sự giải thoát, màu của ánh đạo được Như Lai nỗ lực tôn truyền trao mang lại hàng yêu thích tử, cài đặt lên hoa hồng xoàn ấy như mua lên một sứ mệnh mà vạn một số loại hữu tình giao phó, đưa người thoát bến mê, tiến về bờ giác. Thay vì chưng cài bông hồng đỏ hoặc trắng nhằm chỉ cho bố mẹ hiện tiền, những người tu sĩ còn có phụ huynh rộng hơn, khủng hơn, cao tay hơn. Đó là toàn bộ chúng sinh, chính vì vậy cài bông hồng vàng để tỏ rõ lý tưởng cao quý này.

Thực hành hiếu đạo là bổn phận, trọng trách của bất kỳ ai, trong bất kỳ hoàn cảnh như thế nào của cuộc sống thường ngày thường nhật. Nghi lễ "Bông hồng mua áo" trong lễ Vu Lan đang trở thành nét văn hóa truyền thống lâu đời có ý nghĩa sâu sắc nhân văn sâu sắc, là dịp nói nhở mọi người con, trong cuộc sống thường ngày dù bề bộn lo toan tuy vậy vẫn luôn luôn từng giờ, từng phút không bao giờ quên báo hiếu với phụ thân mẹ.

Báo hiếu không còn chỉ là dành riêng tình nhận định niệm tới các người vẫn mất ngoài ra là trọng trách của tín đồ con khi vẫn còn đó mẹ cha. Mang lại dù cuộc sống đời thường này vất vả nuốm nào họ cũng dành thời gian về thăm phụ thân mẹ, thắp nén hương tưởng niệm tới các cụ tổ tiên, dòng họ...

Thực tâm, việc báo hiếu bắt đầu ngay từ bao gồm con người mình. Phiên bản thân sống tốt, sinh sống có chân thành và ý nghĩa thì bố mẹ sẽ thừa kế an lạc. Cũng chính vì vậy mỗi bọn họ cần tự điều chỉnh hành vi, biết cống hiến phụng sự cho bố mẹ cả về vật hóa học lẫn tình cảm.

Rằm tháng 7 từ bỏ trước tới thời điểm này được nghe biết với tên thường gọi như: lễ Vu Lan, đầu năm mới Trung Nguyên, xá tội vong nhân,… Sở dĩ do vậy vì dân gian quan niệm, ngày này người chết hoàn toàn có thể phá ngục, ra khỏi vòng tội lỗi. Theo ý niệm của Phật giáo, fan nào thời điểm còn sống có tội lỗi, khi chết đi có khả năng sẽ bị hình phạt, người nào sống giỏi sẽ được giải thoát.

Tưởng nhớvề bạn đã tắt thở là quan lại niệm rất tốt đẹp. Lễ Vu Lan nhắm đến khía cạnh báo hiếu phụ vương mẹ, bởi vậy, mặt hàng năm, đến chùa vào ngày rằm tháng 7 họ sẽ thấy không hề ít hình ảnh cảm rượu cồn từ lễ hoa hồng thiết lập áo.

Để báo hiếu cha mẹ, fan ta thực hành thực tế 2 nhiều loại hiếu theo lời Phật dạy là "hiếu thế gian" cùng "hiếu xuất cố kỉnh gian". “Hiếu nuốm gian” là cung dưỡng bố mẹ cơm ăn, nước uống, nơi ở, khu vực nằm, chữa căn bệnh thuốc thang, tiền tiến sử dụng... "Hiếu xuất thay gian" là đưa cha mẹ vào lễ thức giáo hóa, đi miếu đi chiền, quăng quật điều ác, làm điều thiện nhằm khi bị tiêu diệt được siêu sinh tịnh độ. Bọn họ hãy tặng bố mẹ bằng sự nỗ lực và sống thong dong với tất cả mọi người, cả trần thế và thiên nhiên.

Có thể thấy, lễ Vu Lan là dịp nghĩ về người đã tạ thế để con người sống tốt hơn, theo thiện hơn, từ đó kiểm soát và điều chỉnh hành vi giữa bé cái, cha mẹ. Xung quanh ra, trong thời gian ngày này, tưởng niệm kẻ lang thang, linh hồn đã tắt thở và bái tổ tiên, ông bà... Con tín đồ sẽ cảm thấy bình an, ấm lòng hơn.

Điều này cũng giải thích rằng, cài đặt bông hồng đỏ xuất xắc bông hồng trắng mùa Vu Lan có thể chỉ là hình thức về nghi lễ, nhưng mà thực sự nó là cần thiết để kể nhớ con tín đồ ta thân nhịp ngày ăn năn hả, thân cuộc đời bộn bề chen đua, hãy biết dừng lại mà sống lờ lững hơn, đừng chú ý xa mãi, chú ý khắp phần đa nơi mà quên đi không quan sát gần lại, ngay bao quanh mình là những người thân đang - đang và sẽ vẫn dành cảm xúc yêu yêu đương cho cuộc sống mình. Và mình đã thực sự không còn lòng sống và cống hiến cho gia đình, cho mọi tình cảm thiêng liêng và cao thâm ấy?

Như ai đó đã nói rằng, khi cài đặt một bông hồng lên ngực, thiệt gần khu vực tim, gồm lẽ bọn họ mới cảm thấy rõ hơn khi nào hết một điều rằng: mỗi cá nhân chỉ tất cả một gia đình, thiếu tính không khi nào có lại. Và mẹ cha luôn là vốn liếng thân thương nhất cho từng cuộc đời...

“Ai còn phụ thân xin đừng làm phụ vương khổ, hãy nhớ câu đạo hiếu làm đầu. Ai còn chị em xin đừng làm người mẹ khóc, đừng làm cho buồn đôi mắt mẹ nghe không”./.

Ý niệm về bà mẹ thường ko thể tách rời ý niệm về tình thương. Nhưng tình yêu mến là một cấu tạo từ chất ngọt ngào, êm nhẹ và thế nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thân thì thanh mảnh lên được. Tín đồ lớn thiếu thốn tình yêu đương thì cũng thon lên được. Cằn cỗi, héo mòn.

Xem thêm: Cách đan khăn len đơn giản nhất, cách đan khăn len đẹp, đơn giản nhất cho nam, nữ

Ngày người mẹ tôi mất, tôi viết trong nhật ký: tai nạn lớn số 1 đã xẩy ra cho tôi rồi! khủng đến cách mấy mà mất mẹ thì cũng như không lớn, cũng cảm giác bơ vơ, lạc lõng, cũng không rộng gì trẻ mồ côi.

*

Những bài hát, những bài bác thơ ca ngợi tình mẹ, bài nào thì cũng dễ hát, cũng hay. Người viết, cho dù không tài năng ba, cũng đều có rung cảm chân thành; bạn hát ca, trừ là kẻ không tồn tại mẹ ngay lập tức từ thuở chưa có ý niệm, người nào cũng cảm hễ khi nghe kể đến tình mẹ, đâu cũng có, thời nào cũng có. Bài bác thơ mất bà bầu mà tôi ưng ý nhất, từ hồi nhỏ, là 1 trong bài thơ khôn xiết giản dị. Mẹ đang còn sống, nhưng mọi khi đọc bài ấy thì sợ hãi sệt, lo âu… hại sệt, run sợ cho một cái gì còn xa, chưa đến, nhưng chắc hẳn rằng phải đến:


“Năm xưa tôi còn nhỏ
mẹ tôi đã qua đời!
lần thứ nhất tôi hiểu
thân phận trẻ con mồ côi.
Quanh tôi người nào cũng khóc
Im yên ổn tôi sầu thôi
để dòng nước mắt chảy
là bớt khổ đi rồi…
Hoàng hôn lấp trên mộ
Chuông miếu nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
mất cả một thai trời.”

Một thai trời yêu quý dịu ngọt, để quá lâu mình đã lượn lờ bơi lội trong đó, vui miệng mà ko hay, để hôm nay bừng tỉnh thì thấy đã hết rồi. Người nhà quê việt nam không ưa nói phương pháp cao kỳ. Nói rằng chị em già là 1 trong những kho tàng của yêu thương thương, của hạnh phúc thì đã và đang là cao kỳ rồi. Nói chị em già là một trong thứ chuối, một lắp thêm xôi, một thứ con đường ngọt dịu, bạn dân quê đã mô tả được tình chị em một cách giản dị và đơn giản vừa đúng mức:


“Mẹ già như chuối cha Hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau.”

Ngon biết bao nhiêu! gần như lúc mồm vừa nhạt sau một cơn sốt, phần đa lúc như thế thì không tồn tại món ăn uống gì hoàn toàn có thể gợi được hương vị của ta. Chỉ bao giờ mẹ đến, kéo chăn đắp lại ngực cho ta, đặt bàn tay trên trán rét ta và thở than “khổ chưa, nhỏ tôi”, ta new cảm thấy đầy đủ, ấm áp, ngấm nhuần chất ngọt của tình mẹ, ngọt thơm như chuối ba hương, mặt đường mía lau, xôi nếp một ấy, không lúc nào cùng tận.


“Công thân phụ như núi Thái Sơn
Nghĩa người mẹ như nước trong mối cung cấp chảy ra.”

Nước trong nguồn chảy ra thì bất tuyệt. Tình mẹ là nơi bắt đầu của phần nhiều tình yêu kính yêu. Bà bầu là giáo sư dạy về yêu thương yêu, một phân khoa quan trọng đặc biệt nhất vào trường đại học cuộc đời. Không có mẹ, tôi sẽ không còn biết yêu thương yêu. Nhờ mẹ mà tôi biết thừa thế nào là tình bọn chúng sinh; nhờ bà bầu mà tôi đã đạt được chút ý niệm về đức từ bỏ bi. Vì bà mẹ là cội của tình thương, nên ý niệm chị em lấn quấn ý niệm mếm mộ của tôn giáo vốn cũng dạy dỗ về tình thương. Đạo Phật gồm đức Quán rứa Âm, tôn sùng dưới bề ngoài mẹ. Em nhỏ bé vừa há miệng to khóc thì bà bầu đã chạy tới mặt nôi. Chị em hiện ra như 1 thiên thần nhẹ hiền, làm cho tiêu tan đau khổ lo âu. Đạo Chúa có đức Mẹ, Thánh con gái đồng trinh Maria. Trong tín ngưỡng bình dân Việt tất cả Thánh mẫu Liễu Hạnh, cũng dưới vẻ ngoài mẹ. Chính vì chỉ đề xuất nghe đến danh tự Mẹ, ta vẫn thấy lòng ngập cả yêu yêu mến rồi. Nhưng từ yêu thương tiếp cận tín ngưỡng và hành vi thì ko xa, chỉ mấy bước.

Tây phương không có ngày Vu Lan nhưng cũng có thể có Ngày mẹ (Mother’s Day) mồng mười tháng năm. Tôi nhà quê lần khần cái tục ấy. Tất cả một ngày tôi đi với thầy Thiên Ân, tới công ty sách ở khu vực Ginza, Đông Kinh, nửa đường chạm mặt mấy tín đồ sinh viên Nhật, các bạn của thầy Thiên Ân. Tất cả một cô sinh viên hỏi nhỏ dại thầy Thiên Ân một câu, rồi đem trong giỏ xách một cành hoa cẩm chướng màu trắng cài vào khuy áo tràng của tôi. Tôi kỳ lạ lùng, bỡ ngỡ, không đủ can đảm hỏi, nỗ lực giữ vẻ từ nhiên, nghĩ về rằng bao gồm một tục lệ chi đó. Sau thời điểm họ rỉ tai xong, cửa hàng chúng tôi vào công ty sách, thầy Thiên Ân mới giảng đến tôi biết sẽ là Ngày Mẹ, theo tục Tây phương. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một nhành hoa màu hồng trên áo, với anh đang tự hào được còn mẹ. Còn trường hợp anh mất mẹ, anh sẽ được cài bên trên áo một cành hoa trắng. Tôi nhìn lại nhành hoa trắng trên áo mà bỗng dưng thấy tủi thân. Tôi cũng không cha mẹ như bất kể một đứa trẻ em vô phúc, khốn nạn nào; cửa hàng chúng tôi không đã đạt được cái tự hào mua trên áo một hoa lá màu hồng. Tín đồ được hoa hồng đã thấy sung sướng nhớ rằng bản thân còn mẹ, với sẽ nỗ lực để làm vui mắt mẹ, kẻo một mai bạn khuất núi, gồm khóc than cũng không còn kịp nữa. Tôi thấy dòng tục thiết lập hoa kia đẹp và nghĩ rằng mình có thể bắt chước, áp dụng trong ngày báo hiếu Vu Lan.


*


Mẹ là một trong dòng suối, một kho tàng vô tận, vậy mà lại lắm thời gian ta không biết, để tiêu tốn lãng phí một biện pháp oan uổng. Mẹ là một món quà lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta, những kẻ đang và đang sẵn có mẹ. Đừng tất cả đợi mang đến khi bà mẹ chết rồi, new nói: “Trời ơi, tôi sinh sống bên bà mẹ suốt mấy mươi năm trời mà chưa xuất hiện lúc như thế nào ‘nhìn kỹ’ được phương diện mẹ.” Lúc nào thì cũng chỉ chú ý thoáng qua. Bàn bạc vài câu ngắn ngủi. Xin tiền ăn quà. Đòi hỏi đông đảo chuyện. Ôm mẹ mà ngủ mang lại ấm. Giận dỗi. Hờn lẫy. Gây từng nào chuyện rắc rối cho bà bầu phải lo lắng, ốm mòn, thức khuya, dậy sớm vì con. Chết sớm cũng vày con. Để bà bầu phải suốt đời bếp núc, vá may, giặt rửa, dọn dẹp. Và để mình bận bịu suốt đời, tăng lên giảm xuống ra vào lợi danh. Mẹ không tồn tại thì giờ chú ý kỹ con. Cùng con không có thì giờ chú ý kỹ mẹ. Để khi chị em mất, mình có cảm nghĩ: thật như thể mình chưa khi nào có ý thức rằng mình bao gồm mẹ.

Chiều nay khi đến lớp về, hoặc khi đi làm việc ngơi nghỉ sở về, em hãy vào phòng mẹ với một niềm vui thật trầm lặng cùng thật bền. Em sẽ ngồi xuống bên mẹ. đang bắt chị em dừng kim chỉ, cơ mà đừng nói năng chi. Rồi em sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật cẩn thận để nhìn thấy mẹ, cùng để hiểu được mẹ đang sinh sống và làm việc và sẽ ngồi bên em. Di động cầm tay mẹ, em đã hỏi một câu ngắn làm người mẹ chú ý. Em hỏi: “Mẹ ơi, bà mẹ có biết không?” người mẹ sẽ khá ngạc nhiên, với sẽ hỏi em, vừa mỉm cười vừa hỏi: “Biết gì?” Vẫn chú ý vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, em sẽ hỏi tiếp: “Mẹ bao gồm biết là bé thương người mẹ không?” câu hỏi sẽ không cần phải trả lời. Cho dù người lớn cha bốn mươi tuổi, cũng có thể hỏi một câu như thế, cũng chính vì người là con của mẹ. Mẹ và em sẽ đầy đủ trở thành bạt mạng và ngày mai, bà mẹ mất, em sẽ không còn hối hận, nhức lòng.

Ngày Vu Lan ta nghe giảng cùng đọc sách nói tới ngài Mục Liên và về sự việc hiếu đễ. Công cha, nghĩa mẹ. Trách nhiệm làm con. Ta lạy Phật ước cho chị em sống lâu. Hoặc lạy mười phương tăng chú nguyện cho chị em được tiêu diêu khu vực cực lạc, nếu mẹ đã mất. Bé mà không tồn tại hiếu là con bỏ đi. Tuy vậy hiếu thì cũng vị tình thương cơ mà có; không có tình thương, hiếu chỉ cần giả tạo, nặng nề khăn, vụng về, nỗ lực mệt nhọc. Mà gồm tình yêu thương là tất cả đủ hết rồi. Phải chi kể tới bổn phận. Yêu thương mẹ, vì vậy là đủ. Nhưng mà thương chị em không phải là một trong bổn phận. Thương bà mẹ là một cái gì khôn xiết tự nhiên. Như khát nước thì uống. Nhỏ thì phải tất cả mẹ, đề nghị thương mẹ. Chữ “phải” đây chưa hẳn là luân lý, là bổn phận. “Phải” đây là lý đương nhiên. Con thì tất nhiên thương mẹ, tương tự như khát thì đương nhiên đi tìm nước uống. Người mẹ thương con, cần con mến mẹ. Con đề xuất mẹ, chị em cần con. Nếu người mẹ không đề xuất con, con không buộc phải mẹ, thì đó chưa phải là mẹ, là con. Đó là sử dụng danh từ bà bầu con. Ngày xưa, thầy giáo hỏi rằng: “Con cơ mà thương người mẹ thì yêu cầu làm ráng nào?” Tôi trả lời: “Vâng lời, cố gắng, góp đỡ, phụng chăm sóc lúc bà bầu về già với thờ phụng khi bà bầu khuất núi.” bây giờ thì tôi biết rằng: nhỏ thương bà bầu thì không phải “làm thế nào” gì hết. Cứ mến mẹ, cụ là đầy đủ lắm rồi, đủ hết rồi, đề nghị chi đề nghị hỏi làm ráng nào nữa!

Thương bà mẹ không phải là 1 vấn đề luân lý đạo đức. Anh cơ mà nghĩ rằng tôi viết bài xích này nhằm khuyên anh về luân lý đạo đức nghề nghiệp là anh lầm. Yêu thương mẹ là một trong những vấn đề tận hưởng thụ. Bà bầu như suối ngọt, như đường mía lau, như xôi nếp một. Anh không thưởng thức thì uổng cho anh. Chị không hưởng thụ thì thiệt mang đến chị. Tôi chỉ cảnh cáo cho cả nhà biết cơ mà thôi. Để mai này các bạn đừng có thở than rằng: “Đời ta không liệu có còn gì khác cả”. Một món xoàn như chị em mà còn không vừa lòng thì họa chăng bao gồm làm Ngọc chúa thượng Đế new vừa ý, mới bằng lòng, mới sung sướng. Tuy thế tôi biết vua không sung sướng đâu, bởi vì Ngọc Hoàng là đấng tự sinh, không lúc nào có diễm phúc có được một bà mẹ.

Tôi nhắc chuyện này, anh chớ nói tôi khờ dại. Đáng lẽ chị tôi tránh việc đi đem chồng, với tôi, tôi không nên đi tu bắt đầu phải. Chúng tôi bỏ chị em mà đi, bạn thì theo cuộc đời mới ở bên cạnh người con trai thương yêu; fan thì theo lý tưởng đạo đức nghề nghiệp mình say mê với tôn thờ. Ngày chị tôi đi lấy chồng, bà mẹ tôi lo lắng lăng xăng, ko tỏ vẻ khổ sở chi. Nhưng mang lại khi cửa hàng chúng tôi ăn cơm trong phòng, ăn qua loa để đợi giờ rước dâu, thì chị em tôi ko nuốt được miếng nào. Chị em nói: “Mười tám năm trời nó ngồi ăn uống cơm với mình, bây giờ nó ăn bữa sau cuối rồi thì nó đang đi ăn ở 1 nhà khác.” Chị tôi gục đầu xuống mâm cơm, khóc. Chị nói: “Thôi nhỏ không lấy ông chồng nữa.” Nhưng chung cục thì chị cũng đi đem chồng. Còn tôi thì bỏ chị em mà đi tu. “Cát ái tự sở thân,” là lời khen ngợi người dân có chí xuất gia. Tôi không tự hào chi về lời khen đó cả. Tôi mến mẹ, nhưng lại tôi gồm lý tưởng, vì vậy bắt buộc xa mẹ. Thiệt thòi cho tôi, bao gồm thế thôi. Ở bên trên đời, có tương đối nhiều khi ta yêu cầu chọn lựa. Mà không tồn tại sự chọn lựa nào là ko khổ đau. Anh chẳng thể bắt cá hai tay. Chỉ khổ là vì hy vọng làm fan nên anh đề nghị khổ đau. Tôi không hối hận bởi bỏ bà mẹ đi tu, nhưng lại tôi tiếc cùng thương mang đến tôi vô phúc thiệt thòi, đề xuất không được hưởng thụ tất cả kho báu quí báu đó. Mỗi giờ chiều lạy Phật, tôi cầu nguyện cho mẹ. Tuy nhiên tôi ko được ăn uống chuối bố hương, xôi nếp một và con đường mía lau.

*

Anh cũng chớ tưởng tôi khuyên anh: không nên đuổi theo sự nghiệp mà lại chỉ nên ở nhà với mẹ. Tôi đã nói là tôi ko khuyên răn ai hết, tôi ko giảng luân lý đạo đức rồi mà. Tôi chỉ nhắc anh: bà mẹ là chuối, là xôi, là đường, là mật, là ngọt ngào, là tình thương. Để anh chớ quên. Để chị đừng quên. Để em đừng quên. Quên là một trong lỗi lớn. Cũng không hẳn là lỗi nữa, mà là một sự thiệt thòi. Mà lại tôi không muốn cả nhà thiệt thòi, vô tình mà bị thiệt thòi, khờ dại nhưng mà bị thiệt thòi. Tôi xin mua vào túi của áo anh một nhành hoa hồng: để anh sung sướng, nạm thôi.

Nếu gồm khuyên, thì tôi sẽ khuyên anh như vậy này. Chiều nay, khi đến lớp về, hoặc đi làm việc về, anh hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng với thật bền. Anh vẫn ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt chị em dừng kim chỉ, nhưng đừng nói năng chi. Rồi anh vẫn nhìn bà bầu thật lâu, thật cẩn thận để phát hiện ra mẹ, với để biết rằng mẹ đang sinh sống và đã ngồi mặt anh. Di động cầm tay mẹ, anh đang hỏi một câu ngắn làm người mẹ chú ý. Anh hỏi: “Mẹ ơi, bà mẹ có biết không?” người mẹ sẽ tương đối ngạc nhiên, với sẽ quan sát anh, vừa mỉm cười vừa hỏi: “Biết gì?” Vẫn nhìn vào đôi mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng với bền, anh sẽ hỏi tiếp: “Mẹ gồm biết là nhỏ thương mẹ không?” câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù anh lớn tía bốn mươi tuổi, chị lớn tía bốn mươi tuổi thì cũng hỏi câu ấy. Bởi vì anh, cũng chính vì chị, chính vì em phần lớn là con của mẹ. Chị em và anh vẫn sung sướng, sẽ được sống vào ý thức tình thương bất diệt. Cùng ngày mai, chị em mất, anh sẽ không còn hối hận, đau lòng, tiếc rằng anh không có mẹ.

Đó là điệp khúc tôi mong muốn ca hát cho anh nghe hôm nay. Và anh hãy ca, chị hãy ca, em hãy ca cho cuộc đời đừng chìm trong vô tâm, quên lãng. Đóa hoa màu sắc hồng tôi cài đặt trên áo anh rồi đó. Anh hãy vui mắt đi.